Phan_7
Có lẽ cô cũng hy vọng đi tới cuối cùng với anh, nhưng hôn nhân dù sao cũng là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, không có đạo lý mới quen mấy ngày đã giao mình cho một người còn xa lạ.
Nghĩ như vậy, Giang Tiềm từ từ bình phục tâm trạng chợt mong đợi, chợt vui mừng, chợt thất vọng lúc nãy. Cười vuốt vuốt tóc cô, ôm cô vào trong ngực.
Triệu Nhiễm Nhiễm cương cứng một chút, không có giãy giụa.
Mùi trên người Giang Tiềm rất đặc biệt, không khó ngửi, bị anh ôm vào trong ngực, quanh người bị một luồng hơi nóng hổi bao phủ, lại có cảm giác an toàn vì được bảo vệm ột cách kỳ diệu. Sau đó, cho dù cô nhắm mắt lại, cũng hầu như có thể tìm được Giang Tiềm ở vị trí xa nhất trong đám đông, hương vị đặc biệt dễ chịu lại đầy nam tính trên người anh như có ma lực hấp dẫn cô, giống như bàn ủi, khắc sâu vào trong đầu, trong lòng và giác quan của cô, tản ra không đi.
Hô hấp của Giang Tiềm từ từ nặng nề, nhiệt độ bức người.
Anh quý trọng duyên phận giữa bọn họ, càng quý trọng cô, cũng biết mình không thể có tâm tư không đứng đắn, không thể hù dọa cô, tình cảm của bọn họ cũng không thâm hậu, giống như cát mịn trong giữa ngón tay, càng muốn nắm chặt, càng dễ dàng trôi qua.
Nhưng anh không coi thường Triệu Nhiễm Nhiễm gần trong gang tấc được, ý nghĩ muốn thân cận, muốn chạm vào cô làm sao cũng không bình ổn được, vì vậy, Giang Tiềm bắt đầu nghĩ đến gương mặt quan tâm của Khương đội, mặt khổ qua của Đặng Vĩnh Đào, mặt co quắp của cha vợ tương lai, nghĩ. . . . . .
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chỉ có gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Triệu Nhiễm Nhiễm.
Triệu Nhiễm Nhiễm yên lặng dựa vào trong ngực của anh, cảm thấy anh càng ôm càng chặt, đột nhiên lại chợt buông cô ra, mặt đối mặt với cô.
Lúc này thái độ của Giang Tiềm hoàn toàn có thể dùng trịnh trọng để hình dung, lại bất chấp tất cả thương lượng với cô, "Anh hôn em được không?"
Mặt của Triệu Nhiễm Nhiễm liền đỏ lên, ý nghĩ đầu tiên chính là không được, thứ hai là. . . Cô thật ra thì, cũng rất tò mò, tò mò hôn môi rốt cuộc là cảm giác gì, cô không biết mở miệng đáp lại như thế nào.
Giang Tiềm thấy cô như ngầm cho phép, đè nén kích động, mang theo cấp bách, lại nhỏ thận, càng đến càng gần. . . . . .
Bọn họ hôn môi.
Nhưng không có nhắm mắt lại.
Bởi vì không biết, cũng do khẩn trương.
Bờ môi của anh run rẩy, lặp lại chạm vào cái miệng nhỏ xinh xắn, mắt xếch híp lại, trong mũi quấn quanh mùi của nhau, ngọt là hương vị của cô, mặn là mồ hôi của anh.
Mỗi khi môi Giang Tiềm chạm vào một lần, suy nghĩ của Triệu Nhiễm Nhiễm lại bay đi một phần, trái tim theo số lần chạm vào mà đập mạnh, mí mắt bắt đầu không tự chủ khép hờ, cho đến khi đôi môi không còn xa cách nữa, dán vào nhau thật lâu.
Sau đó, bọn họ từ từ nếm thử, gắn bó như môi với răng.
Giang Tiềm khiến Triệu Nhiễm Nhiễm biết cái gì gọi là hôn sâu, khác với mấy nụ hôn khác ở chỗ, đầu lưỡi đưa vào.
Cô rõ ràng cảm nhận được sự vấp váp của anh, bọn họ đều không biết, cho nên tìm hoài cũng không được góc độ tốt. Giang Tiềm ôm lấy mặt của cô, trong đầu nghĩ tới kinh nghiệm khi xem phim, đưa ra đầu lưỡi liếm môi của cô từng chút, môi trên, môi dưới, khóe môi còn có. . . . lúm đồng tiền.
Không gặp phải cự tuyệt, cô mặc dù khẩn trương, nhưng thân thể lại mềm nhũn dán chặt ở trong ngực anh, không có chủ động, lại lộ ra vẻ mặt mong đợi và hiếu kỳ. Điều này nói rõ, cô cũng giống anh, đều là lần đầu tiên.
Giang Tiềm mở cờ trong bụng, đè nén tâm trạng như lửa đốt, đầu lưỡi dò vào khoang miệng cô từng chút. Lực xung kích mà nụ hôn mang đến cho anh đáng kinh ngạc hơn cô nhiều, Giang Tiềm cơ hồ trầm mê ở trong đó, xúc giác mềm ngọt thân mật không khoảng cách khiến cho anh hôn càng ngày càng sâu, đầu lưỡi liếm qua hàm răng của cô, đụng đến cái lưỡi dinh dính của cô thì trái tim vô cùng cuồng loạn.
Lý trí hình như bị cháy hết rồi, cuồng dã đến mức chỉ dùng sức mút và khuấy động không theo phương pháp gì, bốn phía vang lên tiếng vang thấm ướt mập mờ và tiếng hầu kết của anh lên xuống, anh không cần cô có thể đuổi theo tiết tấu của mình, chỉ cần cô không cự tuyệt là được.
Vậy mà khiến anh vui mừng là cô không chỉ tiếp nhận sự nhiệt tình của anh, lưỡi của cô cũng bắt đầu ngọa nguậy thật nhẹ, khi anh biến đổi góc độ hôn thì hoàn toàn phối hợp, học động tác của anh, đầu lưỡi đánh vòng dây dưa với anh.
Triệu Nhiễm Nhiễm kết thúc nụ hôn này trước nhưng khi Giang Tiềm nhìn thấy cô hít thở từng ngụm, sắc môi đỏ tươi, cặp mắt đầy nước nũng nịu nhìn anh, thì anh lập tức phủ môi lên tiếp. . . .
Chương 9: hồn vẫn còn ở chỗ cô ấy
Nếu để cho Giang Tiềm nói nắm tay và hôn có gì khác nhau?
Thì Giang Tiềm sẽ nói: tay trong tay là động lòng, là sự khẳng định cho tiếng thình thịch lúc đầu; môi đụng môi là sự rung động từ tinh thần, tiến hóa thành dục vọng tràn đầy không thể không có cô ấy!
Trưa hôm nay, Giang Tiềm luôn vui mừng, mặc kệ khi tắm hay là gọi điện thoại thì hai hàm răng trắng đều không biến mất, căn bản không chú ý nghe Đặng Vĩnh Đào ở bên kia nói cái gì, hồn vẫn còn ở nơi của Triệu Nhiễm Nhiễm, sớm đi theo cô về nhà rồi.
Đặng Vĩnh Đào dặn dò một đống lớn ở trong điện thoại, nửa ngày mới nghe được một tiếng ‘a’.
"Hôm nay cậu sao thế? Thất bạirồi hả ?"
Đợi nghe được một câu ‘miệng chó không mọc ra ngà voi’ của Giang Tiềm thì Đặng Vĩnh Đào mới tính yên tâm, cũng đoán được chắc anh có tiến triển với con gái nhà người ta.
"Rốt cuộc thế nào? Ôm rồi hả? Hay là hôn mặt rồi?"
Giang Tiềm bị hỏi trọng điểm, trong đầu ‘ chập chờn ’ choáng váng, trái tim mạnh mẽ dừng lại, cả gương mặt đều đỏ, nhăn nhó một lát, nói, ". . . . . . Miệng."
Đặng Vĩnh Đào bên kia ‘ cạch ’ một tiếng, điện thoại rớt xuống đất, vội vàng nhặt lên, "Thật hôn được?"
"Ừ." Giang Tiềm vui vẻ cười hì hì, "Lúc đầu ai cũng không biết, sau đó, tôi cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ là học tập khá nhanh, . . . Hôn nhiều lần."
Đặng Vĩnh Đào hơi nhốn nháo, vẫn chưa tới một tuần lễ mà, nhanh vậy đã bị tên ngốc này làm xong, cô gái này chẳng lẽ còn. . . . hơn Giang Tiềm.
"Con gái người ta ngây thơ không?" Đặng Vĩnh Đào thật sự không muốn dùng 'ngốc' để hình dung hai người này, lượm một từ gần nghĩa để hỏi.
"Ừ, khá tốt, không hề ghét bỏ người thô lỗ như chúng ta, cũng như vợ của anh, nhưng còn hơn cô ta nhiều."
Đặng Vĩnh Đào híp híp mắt, quay đầu lại nhìn nhìn cô vợ béo đăng gặm bánh bao của mình.
Còn ngây thơ hơn bé ú này sao? Vậy còn ngốc tới trình độ nào?
Đặng Vĩnh Đào suy nghĩ một chút cũng hiểu, cô gái kia trưởng thành trong một gia đình bình thường, cha mẹ đều là người có gia giáo, giáo dục khẳng định tốt, cho nên sợ là từ nhỏ đã không biết ghen tỵ, tự ti là gì. Bản tính lại đơn giản, nên càng không có quan niệm cao thấp thế nào, Giang Tiềm có thể gặp một cô gái như vậy, thật không biết đời trước tích bao nhiêu đức.
"Cậu có chừng mực, đừng cho hù người ta chạy."
"Tôi biết rõ, tôi biết rõ, về sau tôi sẽ hỏi cô ấy trước rồi mới hôn."
Đặng Vĩnh Đào khổ não nhắm lại mắt, "Không phải bảo cậu hỏi cô ấy, cậu hỏi người ta ngượng ngùng nói, ý tôi là cậu chớ gấp, lão nhị không thể vểnh lên suốt, ngàn vạn lần không thể dùng sức mạnh, phải tôn trọng người ta, hiểu không?"
Giang Tiềm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cũng không quản hiểu không, lung tung đáp mấy tiếng, "Tôi đi, hôm nay cô ấy làm ca đêm, tôi phải đến đón cô ấy."
"Đi đi, đi đi." Đặng Vĩnh Đào để điện thoại xuống vuốt vuốt cái trán, thật là không thế nào yên tâm!
Giang Tiềm từ nhỏ đã là một tên bướng bỉnh, thích leo trèo, gây phiền cho người khác.
Nhưng bướng bỉnh là một tính trời sanh mang tới, bản tính vốn thích leo tường dỡ ngói, xuống sông bắt cá. Từ khi anh lên tiểu học, thì số lần cha mẹ nhà họ Giang bị mời đến trường học họp phụ huynh đứng đầu phụ huynh học sinh toàn trường, ba Giang lại là người luyện võ tính khí, dữ dội, cho nên số lần Giang Tiềm bị đánh cũng như cơm bữa.
Nhưng tức giận cũng không được gì, thằng bé này trời sanh đã thế, luôn quật cường.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Giang Tiềm trực tiếp nhảy vào bộ đội. Có câu nói, đàn ông tốt không làm lính, huống chi điều kiện nhà anh cũng coi là khá giả.
Nguyên nhân khiến mẹ Giang hạ quyết tâm đưa Giang Tiềm vào bộ đội là do quan hệ giữa anh và ba Giang thật cứng ngắc, khi còn bé bị đánh, nhận sai khóc hai tiếng rồi không sao, nhưng lúc này Giang Tiềm đã trưởng thành thành thiếu niên choai choai, nên sĩ diện, cha của anh cứ đưa tay liền đánh, nhấc chân liền đạp, Giang Tiềm lại cứng cổ chống đối cha anh, đánh chết không chịu thua.
Sau đó có một lần, vốn cũng không phạm sai lầm gì lớn, ba Giang cũng không tức giận lắm, chỉ tùy tiện đánh mấy cái, vậy mà Giang Tiềm dám cãi lại cha, khiến ba Giang tức đỏ mắt, dây nịt cũng quất gãy hai sợi, nửa đêm Giang Tiềm liền bắt đầu phát sốt, sốt mơ mơ màng màng, trong miệng còn kêu ‘ không nhận sai, con không sai. ’
Mẹ Giang vừa đau lòng vừa tức, sợ hai cha con này thành thù, mới hung ác hạ quyết tâm đưa anh vào bộ đội .
Giang Tiềm lớn lên vẫn thế, tính tình càng thêm không được con gái chào đón, lúc này Triệu Nhiễm Nhiễm xuất hiện trong cuộc đời của anh, nguyện ý yêu đương với anh, mềm mại dịu dàng như làn gió xuân thổi qua, lại càng nhấc lên ngàn tầng sóng như sóng to gió lớn, Giang Tiềm thích Triệu Nhiễm Nhiễm, tựa như ăn cơm ngủ, là chuyện đương nhiên.
Giang Tiềm vừa chờ Triệu Nhiễm Nhiễm, vừa hồi tưởng lại nụ hôn lúc sáng, mùi vị rung động lòng người, còn thỏa mãn hơn lần đầu tiên sờ súng gấp mấy trăm lần.
Thấy bốn giờ rưỡi rồi, mà cô còn chưa xuống lầu, Giang Tiềm chuẩn bị gọi điện thoại thúc giục thúc giục cô, điện thoại còn chưa gọi đi, ánh mắt của anh đã lơ đãng quét qua bộ đồng phục màu tím cách đó không xa, cúi đầu lại nâng lên, nhanh chóng liếc một cái, nhanh chóng chạy đi.
Triệu Nhiễm Nhiễm miệng ngậm bánh bao, tay còn ôm một túi, đang muốn xuống lầu thì đụng phải Triễu lão gia tan việc về nhà.
"Cha về rồi."
"Ừ, mẹ con chưng bánh bao à?"
"A đúng, thịt bò hành lá cắt nhỏ, ăn rất ngon đấy."
Triệu lão gia gật đầu một cái, dặn dò cô, "Mang nhiều mấy cái, Giang Tiềm cũng ở dưới lầu."
Bánh bao trong miệng Triệu Nhiễm Nhiễm ‘ xoạch ’ rớt xuống đất.
Triệu lão gia vừa mở cửa vừa nói, "Nhìn thấy ba thì bỏ chạy, thằng nhóc này."
Triệu Nhiễm Nhiễm tìm được Giang Tiềm ở đằng sâu cây đại thụ dưới chung cư, nhìn thấy anh cười với mình, đầu tiên là mặt đỏ lên, tiếp đó liền đưa bánh bao cho anh.
"Bánh bao mẹ em chưng, anh nếm thử một chút."
Mặt Giang Tiềm cũng đỏ, liếc chung quanh một cái, thấy không ai, liền kéo Triệu Nhiễm Nhiễm vào trong ngực.
Hai thiếu nam thiếu nữ tuổi này, sau khi trải qua chiến dịch nụ hôn đầu tiên vào buổi sáng, lúc gặp mặt lại, đều ngượng ngùng, ánh mắt lơ đãng đụng vào nhau, lại né tránh giống như bị chạm điện, cự ly giữa hai trái tim cũng trong lúc vô hình rút ngắn một đoạn lớn.
Hai người cùng đi đến một công viên nhỏ ở ngoài chung cư, tìm một cái ghế đá sạch sẽ, để cho anh ngồi xuống ăn bánh bao.
Giang Tiềm hỏi cô, "Em không đi gấp sao?"
Triệu Nhiễm Nhiễm trả lời, "Không có chuyện gì, em làm thay người khác, đến trước sáu giờ là được."
Giang Tiềm cúi đầu ăn bánh bao, không dám ngẩng đầu nhìn cô, anh thật ra thì. . . . . còn muốn hôn cô!
Triệu Nhiễm Nhiễm cũng cúi đầu, hai cái tay loay hoay món đồ trang sức nhỏ trên túi đeo, trầm mặc một lúc lâu, mới chợt hỏi anh, "Lúc nãy anh nhìn thấy ba em?"
Giang Tiềm bị nghẹn, ho hai tiếng, lung tung gật đầu một cái.
Triệu Nhiễm Nhiễm buồn cười, "Vậy anh tránh cái gì? Buổi sáng không phải anh đã hỏi thăm em với ông ấy à."
Giang Tiềm nghi ngờ hỏi, "Sao em biết anh né?"
"Ba em đã nhìn thấy anh, còn bảo em mang cho anh mấy cái bánh bao đấy."
Mặt Giang Tiềm càng đỏ hơn, tự mình cũng cảm thấy hành động của mình thật sự buồn cười, "Anh cũng không biết, đúng là, buổi sáng. . . . sau đó, anh lại nhìn thấy ông ấy, cảm thấy. . . . Ngượng ngùng."
Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Triệu Nhiễm Nhiễm quay gương mặt đỏ bừng qua chỗ khác, trong lòng nói thầm, có thể lo ăn bánh bao của anh thôi không!
Năm sáu cái bánh bao, trong chốc Giang Tiềm đã giải quyết xong, ăn xong còn thuận tiện chùi tay lên quần. Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn động tác của anh liền vui vẻ rồi. Khi còn bé Triệu Trí Lược cũng như vậy, cơm nước xong giơ cánh tay lên dùng tay áo lau miệng, tay dơ trực tiếp cọ lên quần.
Hiện giờ đứa bé trai đã lớn lên thành chàng trai, cũng biết chú ý đến hình ảnh rồi, chỉ là hành động của Giang Tiềm ngược lại gợi lên phần mềm mại trong lòng cô. Cho nên dù cô là người thích sạch sẻ, trong lòng cũng không có nửa phần ghét bỏ Giang Tiềm.
Rút khăn giấy cho anh, sau khi Giang Tiềm dùng xong, tiện tay ném đi, vào giữa trong thùng rác.
Cô cười, "Còn rất chuẩn."
"Không có ném vào."
"Sao thế được, rõ ràng đã ném vào."
"Không tin em đi xem xem."
Triệu Nhiễm Nhiễm thật đứng lên, còn chưa đi đến thùng rác, đã bị người từ phía sau ôm lấy, lôi mấy bước vào trong bụi cây nhỏ.
Giang Tiềm giữ chặt đầu Triệu Nhiễm Nhiễm, ánh mắt nóng rát tràn đầy vẻ dịu dàng, xem xét mỗi tấc da của cô, trông vào chỗ sâu đáy mắt cô, chợp mắt hôn xuống.
Triệu Nhiễm Nhiễm ngoài ý muốn, nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm cũng đáp lại.
Ánh hoàng hôn của mặt trời vẩy vào trong hồ, dâng lên tầng tầng gợn sóng, hoa sen trong ao nở rộ, có gió thổi qua, nhấc lên những tiếng vang xào xạc, giống như là lời chúc phục tốt đẹp nhất cho các đôi người yêu.
Bọn họ núp ở trong bụi cây, ôm hôn dưới ánh mặt trời, hơi khpé mí mắt, chỉ chừa một khe hẹp để có thể nhìn rõ ánh mắt nhau, ngọt ngào thỏa mãn.
Sau khi chấm dứt nụ hôn, hai người cũng không có tách ra.
Giang Tiềm vịn đầu Triệu Nhiễm Nhiễm, để cho mặt của cô vùi vào cổ của mình, một cái tay ôm cả hông của cô.
Anh rất kích động, rất quý trọng, rất muốn tiếp tục. Ngón tay vuốt ve ở sau lưng cô từng chút, thỉnh thoảng vê nhẹ nhàng, thỉnh thoảng vạch thành vòng tròn.
Người trong ngực không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười lên.
Giang Tiềm hưởng thụ cảm giác mềm mại và thơm ngào ngạt đầy tay, trong lòng âm thầm vui mừng, xem ra cô cũng không gầy lắm
Nghe Triệu Nhiễm Nhiễm cười, Giang Tiềm có tật giật mình hỏi cô, "Cười cái gì?"
"Không có gì."
Giang Tiềm ôm cô nhấc lên trên, cái trán đụng vào cái trán của cô, "Thẳng thắn được khoan hồng, nộp vũ khí đầu hàng không giết."
Triệu Nhiễm Nhiễm đỏ mặt, nhếch môi, nhỏ giọng nói, "Nhớ lúc anh nặn bột mì có phải cũng vê như thế này không."
Nụ cười của Giang Tiềm từ từ biến mất, ngọn lửa trong mắt lại bùng nổ. Bọn họ mặt đối mặt, càng đến càng gần, trán kề trán, chóp mũi đụng chóp mũi, đôi môi dán đôi môi, đồng thời đưa ra đầu lưỡi đến trong miệng đối phương, móc tại cùng nhau.
Bọn họ hôn môi lần nữa, say mê trong đó.
Tất cả đều rất tốt đẹp, nếu như không có hai tiếng chói tai và tiếng ho khan cố ý này. . . .
Chương 10: Năm tháng cao trào xưa kia
Sự tình qua đi rất lâu rồi, Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn bội phục năng lực biểu đạt của Triệu Trí Lược, lúc ấy thái độ của cậu đã không thể dùng giật mình hoặc là tức giận để hình dung.
Đó là rối rắm không thể tin, lại sảm tạp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, và tự hào nhà có con gái mới lớn, hơn nữa là nồng đậm ghen tuông khi vật sở hữu của mình bị cướp đoạt. . . .
Ở Triệu Nhiễm Nhiễm xem ra, nhiều nét mặt có độ khó cao như thế lại có thể biến chuyển liền nhau, thật sự là một kỹ thuật.
Em trai Triệu tiến lên mấy bước, trợn mắt nhìn Giang Tiềm một cái, kéo chị gái Triệu tới bên cạnh mình, nổi giận, "Chị đang làm gì hả?"
Vậy mà chị gái Triệu ở trước mặt em trai Triệu căn bản cũng không biết ngượng ngùng là gì, liếc mắt xem thường trừng cậu, "Em không thấy sao?"
Triệu Trí Lược lôi kéo cô đi xa mấy bước, đưa lưng về phía Giang Tiềm, nhỏ giọng lại tức giận rống, "Hai người mới quen mấy ngày, em thấy chị là cần ăn đòn."
Triệu Nhiễm Nhiễm cứng cổ cãi lại cậu, "Em mới gặp người ta lần đầu tiên đã kêu người ta là anh rể rồi, hơn nữa, chuyện này em cũng không phải chưa trải qua, em đều được sao chị lại không được?"
Triệu Trí Lược tức giận nâng bàn tay lên, dọa cô co rụt cổ lại, làm bộ khiếp sợ nói, "Người ta, người ta tò mò nha, em đã nếm thử rồi."
"Chị nói mò gì đâu." ánh mắt của Triệu Trí Lược khẽ né tránh.
"Nếu không thế nào em cũng chánh hảo ở nơi này công viên nhỏ?"
Triệu Trí Lược ho hai tiếng, "Em nghiêm chỉnh đi ngang qua chỗ này, chuẩn bị đi đường tắt về nhà, huống chi coi như thật. . . . . ."
Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng cắt đứt lời của cậu, "Dù thật sự muốn, cũng sẽ chọn khách sạn nhỏ mà không phải công viên nhỏ đúng không?"
Ánh mắt của Triệu Trí Lược lóe lóe lần nữa, giơ tay lên lại muốn đánh người.
Triệu Nhiễm Nhiễm biết, lúc này làm nũng tốt hơn tranh cãi, dính sát khiến em ấy phiền, mình cũng liền thoát hiểm rồi. Vì vậy ôm cánh tay của cậu, "Được rồi được rồi, hôm nay mới bắt đầu, với lại hai chúng tôi là đối tượng của nhau, vô cùng danh chánh ngôn thuận."
"Không phải, chị. . . ."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian